Có một bà chị trong hội International Expert of Everything, mới chuyển nhà về Văn Điển. Ung thư vú đã cắt một bên, theo kiểu gọi của Bùi Ngọc Tuấn là một mất một còn. Căn bệnh thế kỷ, âu cũng là chuyện bình thường
Có một cái hài là gần đây người trong hội vẫn hay email cho chị theo địa chỉ: b*@yahoo.com, gửi báo cáo, lấy comment tùm lum. Tết nhất lại còn gửi thiệp mừng, lịch biếu, chúc chị an khang thịnh vượng. Chả là chị nằm trong mail list của 1 vài dự án, người ta cứ tiện tay mail 1 nhát cả group, hoặc làm mail-merge cho nhanh. Tất nhiên là tất cả mọi người đều đã đi đám tang chị, hoặc chí ít là nghe tin rồi, vì chồng chị làm to nhất ngành. Nhưng mà trong thời buổi over-information thế này thì
"who care" !
Cuối năm dự án có lại quả cho nhóm tư vấn một ít, công nhận bây giờ lễ nghĩa kinh người bên B cũng có lại quả của lại quả, anh em hẹn nhau làm bữa tất niên. Thế nào mà lúc cơm no rượu say, trưởng đoàn dở tập phong bì ra campuchia thì lại thừa ra 1 cái của chị B. Bây giờ đem giả thì cũng khó, vì chồng chị làm hơi to, lên gặp vớ vẩn lại phải qua thư ký - với lại anh nhà bây giờ vẫn phong độ, lốp vẫn căng - gần đây nghe nói cũng hay đi hát. Cầm cái phong bì này vào lại rất chi là bâng khuâng khó nói.
Cuối cùng đoàn quyết định, lấy phong bì của chị gộp với anh em, làm tiếp bữa cháo ngao liên sàng không say không về. Coi như chị mời đoàn bữa cuối. Nhiều khi cái tình đùm bọc lúc trèo đèo lội suối "chuyền hơi để thẩm ướt cho nhau" lại chẳng bằng "quên nhau nơi sông hồ". Anh em cứ xác định như thế cho nó tâm linh.
Sau bữa trưa nay, xin phép xóa email của chị khỏi sổ địa chỉ.
Sunday, December 30, 2007
Tất niên với người chết
Labels:
everyday life
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment