Monday, June 20, 2005

Mưa rào tháng 6

Buổi sáng trời nắng to, mình mặc cái áo đỏ của đội tuyển Anh, chân đi một đôi giầy nhẹ thong thả ra đường. Mùa hè SV về nhà hết, ở trường vắng tanh, chỉ còn lại một ít postgrad. Quang cảnh giống bài thơ gì trong sách lớp 1



Buồn không hả trống
Trong những ngày hè
Bọn mình đi vắng
Chỉ còn tiếng ve

chỉ khác là ở đây không có trống trường, cũng chẳng có ve kêu. Mà hình như trống trường là đặc sản của VN thì phải, cái này lúc nào phải tìm hiểu lại. Ở bãi cỏ trước Student union có mấy em gái đang cởi trần phơi nắng, tiếc là mình không mang theo máy ảnh. Một nhà hiếp ảnh chân chính lẽ ra đi đâu cũng phải mang theo dụng cụ tác nghiệp - như mình chắc là nhiếp ảnh chân phụ.

Lúc đi ngang qua cánh đồng trước ở Leazes Castle, tự nhiên đàn bò nhìn mình có vẻ rất âu yếm - con bò đen to nhất đàn còn chạy lại phía mình. Bỏ mẹ hoá ra hôm nay mình làm cả cây đỏ, áo đỏ, ba lô đỏ - may mà bọn bò này không có sừng nếu không thì hôm nay sẽ có "cuộc chia li mầu đỏ". Mình thủ thế chuẩn bị nhẩy qua hàng rào - rào cao khoảng 1.5 m, mình cũng không chắc nếu con bò tăng tốc thì mình có kịp nhẩy không - nhưng nếu nhẩy sớm hơn thì hèn quá. Cuối cùng lúc chạy đến sát đường thì con bò dừng lại - mình đã chuẩn bị khinh thân cũng dừng lại. Chắc nó biết mình có võ.

Đến lab ngồi làm một tẹo cho phải phép, hoá ra cũng đông đứa đến chứ không phải mình mình. Đến văn phòng vào ngày nghỉ cũng là một cách đánh bóng bản thân, cũng quan trọng chẳng kém gì viết bài cho tạp chí hay đi dự hội thảo. Lúc mình đi về thì trời đổ mưa. Mưa rào hẳn hoi, sấm chớp đùng đoàng - mình lấy ô ra che. Ô của mình mang từ VN sang, dùng được gần 2 năm rồi mà vẫn còn tốt. Nói chung ở đời, dẫu là là bậc anh hùng dọc ngang nào biết trên đầu có ai, thì có ô dù vẫn hơn.


"Mưa rơi không cần phiên dịch" không to lắm, chỉ vừa đủ để ướt áo, nhưng không ướt quần đùi. Thế là tốt, vì quần đùi ướt thì khó chịu cực - đấy là một khái niệm quốc tế. Trần Dần chắc cũng đồng ý với mình là 'quần đùi ướt không cần phiên dịch'.

Bên kia đường có 2 bố con, ông bố cũng che ô đi thong thả, cậu con trai độ 10 tuổi thì chạy trước nghịch nước - ý chừng không có vẻ sợ mưa - ăn chơi sợ gì mưa rơi. Ông bố cũng không thèm gọi lại - tự nhiên thấy thích ông này.

Mình vừa đi thong thả vừa nghĩ xem chiều nay sẽ ăn gì. Bia thì vẫn còn 4 lon, rượu thì còn 4 nửa chai - trời mưa này ngồi nhấm bia nghe nhạc vàng thì tốn rượu lắm. Mình rất thích chai rượu còn một nửa, trông có vẻ rất phong trần mà vẫn ấm cúng, như trong bài thơ gì của cố thi sỹ T.


Tôi yêu em còn hơn cả cái chai rượu đã uống hết một nửa
Ở cả hai nơi tôi đều đánh mất chính bản thân mình


Tủ rượu mà toàn chai chưa bóc tem thì trơ trẽn lắm. Về đến gần nhà ghé vào siêu thị mua lọ sữa, đến lúc ra thì trời đã nắng rồi. Thế là hết một cơn mưu rào tháng 6

No comments: