Thursday, June 23, 2005

Tán phét

Người ta nếu vẫn còn cái tâm háo hức thì nhìn cái cây lớn vẫn ra sập gụ tủ chè, nhìn cái cây nhỏ vẫn còn ra đồ dùng thức đựng. Đến người sắp chết, chỉ còn hai bàn tay trắng ra đi mà nhiều khi nhìn cái cây vẫn còn ra quan tài gỗ vàng tâm, trăm năm không mối mọt. Như thế cũng như bắt bóng thả mồi , mò trăng đáy nước vậy.

Nhưng ở đời nếu không còn háo hức, tháng ngày cứ lặng lẽ trôi đi thì chẳng phải cũng tẻ nhạt lắm sao. Nghĩ lại một đời sướng khổ buồn vui – ngọt ngào cay đắng, mình mới đi được 1/3 nhưng cũng ở bên kia núi rồi. Người ta đã chẳng làm chủ được việc mình sinh ra, thì cũng chẳng nên nhọc tâm về số phận. Đã dám bước vào viện C là chấp nhận rơi vào vòng luân hồi xoay chuyển, vậy mà vẫn muốn giữ cái tâm vô vi cũng chẳng phải như đi tìm ‘lông rùa sừng thỏ’ hay sao.

Có những người vốn chỉ như bèo nước gặp nhau - lẽ ra đã dạt trôi về nơi chân mây góc bể – thế mà trời xanh run rủi cho được như như chim liền cánh, như cây liền cành thì tưởng cũng nên an nhiên mà hưởng thanh phúc – chẳng cần quan tâm tới thế sự xoay vần. Lúc hợp cũng chẳng lấy làm mừng, lúc tan cũng chẳng lấy làm lo. Như thế là hợp với đạo trời vậy.

3 comments:

Anonymous said...

No'i thi hay lam, nhung thi' chu? nhat tu'i nao the? Tui tien hay tui dao duc?

Anonymous said...

Neu phai nhi`n cay ma nhi.n ko nghi de^'n sap gu tu che` thi con can qua'i gi nhat tui da.o duc nua. Muon duoc thanh than nhat tui dao duc cung chang qua la vi o nha da co sap gu tu che ma thoi.

Hmm hmm

Anonymous said...

nhặt được của rơi, đồng thời đút túi? Tình yêu quên rồi à