Làng nọ có 2 anh em trai - người anh tên là Thăng, người em tên là Lăng. Hai người đều tài cao học rộng, nổi tiếng là trí thức sa đoạ trong vùng.
Năm ấy, người anh mới sưu tầm được mấy tấm ảnh gái mạng rất đẹp, ngày đêm nhìn ngắm vuốt ve - chẳng may một tối trong lúc đang cao hứng thì bị trúng gió qua đời. Người em thương tiếc lắm, chôn cất anh mình rất hậu, tới lúc soát lại di vật thì thấy có mấy tấm ảnh đẹp liền mang về thưởng thức, đêm ngủ thường ôm ấp vào hạ thể không rời.
Vì tâm thức cuối cùng là ảnh gái mạng, nên sau khi chết, hồn Thăng liền biến thành con rận bám chặt trong hạ bộ Lăng. Mỗi lúc người em xem ảnh thì lại xông ra cắn xé điên cuồng. Lăng đau đớn lắm, đã dùng bao nhiêu thuốc đép mà vẫn không khỏi. Nghĩ thương thân chàng ôm gối khóc thảm thiết. Bỗng nhiên có ông bụt hiện ra hỏi: làm sao con khóc. Lăng kể lể sự tình.
Bụt dùng huệ nhãn mà nhìn thấy rõ nhân quả bèn lấy một tấm gương kê vào hạ bộ - Lăng nhìn xuống thì thấy một con rận to đầu giống đầu anh trai mình, trên trán có hình xăm TNXM@.net, đang cắn xé. Chàng ứa nước mắt trách anh trai, anh dù sao cũng chết rồi, tôi cũng lo tang lễ chu toàn, cớ gì chỉ vì tiếc vài ảnh gái mà tự đầy đoạ tấm thân mình, lại còn hành hạ tôi như thế. Con rận có vẻ căm tức lắm nhưng vì không nói được tiếng người nên chỉ biết nhẩy múa doạ dẫm, tiếp tục cắn đít Lăng.
Ông Bụt liền bảo Lăng, con thật biết một mà không biết 2 – chỉ biết anh trai biến thành con rận cắn đít mình mà chẳng biết chính mình cũng là con rận dưới đít TNXM@tathy – lại chẳng biết @tathy cũng chỉ là con rận dưới đít những con rận khác. Lăng nghe thấy thế liền đại ngộ. Bao nhiêu ân oán trong lòng xì ra thành một cái rắm rất to. Xú khi xông lên mời mịt, đến lúc khói tan thì chẳng thấy con rận, ThăngLăng và ông bụt đâu - chỉ còn lại một thứ nửa thối nửa thơm, nửa người nửa rận. Âu cũng là hợp với đạo trời vậy
Friday, June 17, 2005
Thăng lăng
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
2 comments:
Người nào vật nào chỗ nấy. Chó trông nhà, mèo bắt chuột. Chẳng vì cứ cố đi ngược lại con tạo, cho rằng chó với mèo cũng có súc quyền, mới tự làm ra trò cười thiên hạ, chuốc hoạ vào thân. Nay trời vẫn còn thương, thí cho cái xó xỉnh tận góc xa tít tinh cầu, không biết yên phận ngày đêm cảm tạ ăn năn hối cải, còn thán oán nỗi gì. Hỡi ôi.
Đẻ ta ra là cha mẹ, hiểu được lòng ta là vợ ta vậy. Thiện tai, thiện tai
Post a Comment